Em có còn…?
Em có
còn…, đếm lá vàng rơi rụng. ?
Như
ngày xưa, thuở vụn dại ban đầu.
Mắt còn
xanh, thâm thẫm một màu ?
Hay
nhòe nhoẹt, xám màu giông tố ?
Tôi vẫn
chờ Em, qua từng con phố
Vẫn
nhặt lá thu, đánh đố thời gian.
Tôi chờ
Em, với tiếng gọi vọng vang
Nơi cuối
con đường, lang thang gió lộng.
Nếu
ngày xưa, ta xây miền khát vọng
Thì trên
những cung đường, ước vọng nào xa.
Nếu
ngày xưa, tôi chợt hiểu ra.
Thì đôi
ta, đâu giờ xa biền biệt.
Ánh
trăng thu, vào thơ ca bất diệt.
Sao
tình ta, nghiệt ngả đôi đường ?
Để đêm
về, trong bốn bức tường.
Cảm
nhận lẻ loi, vô thường trống vắng.
Ngày
xưa…nếu đường ta đi rất ngắn
Thì khoảng
cách xa, không mãi là dài
Ngày
xưa…Nếu tôi cố ôm vóc dáng hình hài
Thì nét
ngài, Em không màu nâu xẩm
Em có
biết ?
Tôi từng
đợi Em bằng trái tim sâu thẫm.
Bằng
những mùa thu, nhặt vội lá vàng.
Tôi
từng băng qua chớp bể mưa ngàn
Sao ngỡ
ngàng còn trong tôi mãi vậy ?
Nhưng…Em
ơi !
Tôi sẽ
cố, đứng lên và gượng dậy.
Đi
trong thu trở dậy khúc giao mùa.
Chờ từ
Em mang ngọn gió lùa.
Thắp lên
mùa…hạnh thu vương nhớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét