Có thể nào quên
Có thể
nào quên được phải không Em ?
Một trái
tim rực màu cháy đỏ.
Trên đỉnh
cao, treo ghềnh trăng tỏ.
Nên có
thể nào, ta bỏ được nhau.
Chỉ cần
thôi một ánh mắt trao
Thì nếu
phải xa nhau
đời hoá
thành giông bão.
Có thể nào tôi – Em
rơi... ! Trong
miền nghịch đảo.
Những mùa xưa, chất chứa não nề.
Giữ vẹn câu thề
Nhé Em !
ta giữ vẹn lời thề
Dẫu mõng manh
như ngọn đèn trước gió.
Đêm hạnh thu vẫn còn đâu đó
Bước chân nai tìm một lối về.
Dòng thời
gian đã mấy thu hề ?
Song ! …
Trái
tim tôi vẫn tràn trề yêu dấu
Em !...
phương
trời xa còn nghe thấu ?
Lời từ
tôi …theo dấu chim di.
Dòng thời
gian,
được đo
bằng những bước đi
Trái
tim Em được đo
Vào những
khi thương nhớ.
Và vì
thế Em ơi xin chớ
Quên mùa
thu, nắng ấm phía quê nhà
Ngôn ngữ
mùa thu, vốn thật thà.
Ta trao
nhau là trao câu chung thuỷ
Lời trái
tim, hằn in thế kỷ
Em mùa
thu, đâu thể nào quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét