Từ âm vang trở giấc trùng khơi
Nỗi nhớ diết da, con đường ngọt mật
Trái tim đau tìm nơi ẩn dật
Lệ hàng rơi nóng hổi bờ môi
Thơ theo dòng, vận ngữ vẫn trôi ?
Mãi say mê, Người đã đến đâu rồi ?
Đến đâu rồi ? mà dạ vẫn bồi hồi
Không hay có ? giữa thu về tình đẹp
Cảm xúc tràn mông mênh hay hạn hẹp ?
Vận chơi vơi, thơ mượn mực loang.
Ung dung ngồi, sóng vỗ bọt tan
Người ngồi ngắm, dạ mang hồn biển thẳm
Trời ngút xa, lòng càng hiu hẩm
Luyến triều dâng, chút đẫm hoàng hôn
Dấu chân thương về lối cô thôn
Gom lượm lại tâm hồn đánh mất
Nổi nhớ tuyệt vời, đêm quay quắt
Trùng trùng xa biển vắt chân trời
Dấu chân thương đọng cát nhịp rời
Mây trở giấc ru hời đêm mộng
Gió về mang nỗi thương lồng lộng
Ngang tầm tay dang rộng đợi chờ
Biển xa mưa hạt phủ mịt mờ
Nương gió bão dật dờ nỗi nhớ
Người chân quê…hương xưa xin chớ.
Quên nẻo về biển nhớ gọi tên.
chờ triều dâng, tình sóng lênh đênh
Nuôi ảo vọng tuyệt vời cảm xúc
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét