Khi xa mới thấy buồn vui
Nửa đời xót lại lui thui riêng mình
Nuối đông chạm gió sầu tình
Giá băng giọt nhỏ, chùng chình lệ cay
Chân rong từ buổi sớm mai
Chiều về nẽo khuất mấy ai vẹn toàn
Phù vân khuất núi mây ngàn
Nửa đời còn lại võ vàng băn khoăn
Dáng gầy tựa liểu đêm trăng
Bạc màu tóc muối ai ngăn luật trời
Vắng xa dạ trống rối bời
Tìm trong trần cõi những lời thật chơn
Rì rào một thoáng mưa cơn
Rêu phong dấu tích nhạt sơn quách thành
Lẻ loi trang mở chòng chành
Hồng tâm thao thức phận đành sầu bi
Nửa đời vẫn chợt mê si
Trả quên, nhận nhớ chọn đi lối mình
Hồn nguyên còn đó khối tình
Mặc cho phận số đổi hình thay nhân
Chân quen tìm lại tình thân
Phù trầm bổng hóa phù vân ơi Người
Có xa mới luyến nụ cười
Khi gần bụi phủ mất rồi tình xa
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét