Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

NỔI BUỒN KHẮC HỌA

Nỗi buồn khắc hoạ




Tôi biết nỗi đau nào, bằng nổi nhục lưu vong.
Nhưng cái đau từ quê nhà còn hơn thế nữa
Nếu ta đem nổi đau tạc vào tim giửa
Thì dẫu rêu phong, đá vẫn nghìn năm

 

Nỗi buồn có thể thả sông, nhưng hờn thì vẫn câm câm.
Chỉ khi đưa con sáo sang sông…con đò sẽ đợi.
Khi con nước chưa đổi dòng vời vợi.
Thì Nàng Tô Thị còn sợi rêu phong.

                                           Ngày xưa nếu Mẹ sinh người trong cảnh long đong.
                                                Thì nay nổi lưu vong buồn ghi trên mắt
                                                Con Quốc gọi chiều tiếng kêu quay quắt.
                                                    Tôi gọi Người bầm thắt ruột gan.


                                                                          Quê hương này mình đã lỡ cưu mang
                                                                          Thì hãy cùng tôi tin một ngày trở lại.
                                                                          Tôi tin Người cùng tôi không áy ngại.
                                                                          Một quê hương dựng lại thương yêu.

                                                                                                                                              Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét