Mù sa thuyền ngược trôi đi xa bờ
Đêm trăng khuất bóng mây mờ
Theo mùa tri kỷ hững hờ nhân gian
Để hồn vượt cửa phù tang
Vũ môn qua thác âm vang sóng triều
Khép mi nắng ngã bóng chiều
Tơ yêu rung khẻ dặt dìu âm ba
Hoàng hôn giam ngục yêu ma
Âm trầm tiết tấu phong ba khúc đàn
Sông trăng gợn nước ngập tràn
Lăng tăng thuyền mộc ánh vàng khua đêm
Vô thường xuyên khỏi biển êm
Đam mê đàn nốt Người thêm chạnh buồn
Ẩn từ vận ngữ theo nguồn
Suối trong réo rắc cuộn cuồn vẫy mưa
Nửa đời Người đã tỉnh chưa ?
Thực hư, hư thực miền trưa rã rời
Dối gian từng nếm cuộc đời
Thơ ngây đánh mất một thời mộng hoa
Giờ tìm trong chính lòng ta
Chữ chân – từ thật bật ra tâm hồng
Họa mi vẫn hót trong lồng
Ta – Người cùng nhé trong vòng cõi xưa
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét