Người chẳng thuộc thời gian
Cũng không là của không gian
Mà đến và đi từ tiền kiếp
Trong men rượu tình… say
Tôi từng hỏi, mình là ai ?
Hay chỉ là kẻ đi hoang trở về từ tiềm thức
Nên xin Người đừng bức rức
Với những vần gieo vô thức lạc hồn
Giấc mơ xưa với những bồn chồn
Làm kiếp cỏ, nên đâu cần tồn tại
Hồn phiêu diêu chờ ngày trả lại
Cõi u minh ngoảnh lại nhân gian
Đêm trong giấc phù tang
Nghiệt ngã tru vang loài sói dữ
Xa cội nguồn chim tìm cõi tử
Huyễn diệu đêm hoang, vận ngữ ngã say
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét