NGƯỜI…! HÃY NGHĨ LẠI ĐI
Hì…Người chẳng
hiểu vì sao Người chưa vui ?
Giản đơn thôi,
bởi không có cuộc vui nào không kết thúc
Và sau đó thường
là lúc
Một mình soi
gương cái phút tự riêng mình
Người nằm sấp,
nằm nghiêng, nằm ngữa…chùng chình
Thấy trần nhà
hình như muốn khóc…híc
Tận thẳm sâu
trong tử đồng Người…cũng nhích
giọt mặn nào
khúc khích…rơi…rơi
Những sợi tóc
bồng cũng có cảm giác chơi vơi
Là lúc Người
vào nơi của đêm…cô độc
Trăng cũng
buồn không thèm chịu mọc
Tôi cũng thôi
vì Người… làm mấy tập thơ tình
Ngày qua,tháng
lại, tíc tắc…vô hình
Cái vô lý lâu
rồi cũng hoá thành điều có lý
Như ban đầu tôi
rất yêu Người mà Người lại bỏ ra đi
Để tôi ở lại
một mình với dấu di căn oán hận
Người có biết không ? tôi đã thứ tha cho Người bao
nhiệu bận
Nhưng cuối cùng
rồi cũng nhận lẻ loi
Hãy tự một mình
đốt đèn lên soi
Tự nhìn vào
gương coi mình sai đúng
Có ai thật
thương Người không ? hay họ còn rẻ rúng
Ngữ ấy có chồng
rồi còn nguẩy ngúng theo trai
Tương lai
chẳng phải đâu
nằm ở chỗ mượn vay
mà sự đời hễ
có vay thì phải trả
Khi còn trẻ
trung bởi do Người mặc cả.
Giờ màu tóc
sương không còn gã nào nhìn
Người…! chẳng
hiểu vì sao Người chưa hiểu chính mình ?
Sau những cuộc
hoang vui
Thì tình…phụ
rẫy
Chứ nào phải
đâu…tôi muốn đẩy
Không tha thứ
cho Người ?
Người…! hãy
nghĩ lại đi.
XeomSG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét