Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

PHỐ ĐÔNG NGƯỜI


PHỐ ĐÔNG NGƯỜI

Có thể Người vội vã, bộn bề, tất bật cuộc người
để những sợi tóc vô tình rơi chạm phố
Ngày cọng tóc ấy quay lưng là ngày trong thách đố
Cùng thuộc thân với vô số vui buồn


Những quẩn quanh điều có cội nguồn
bởi ta buộc, đeo mang như tuồng đang diễn
Hay tại chiếc ghế từng ngồi hoá thành thô thiển
“bản thảo quá ngày”, thành kinh điển vu vơ

Ở một góc thơ
Phố đông người làm ta trật trội
Trật tự còn không ? chỉ tội màu xanh – vàng - đỏ
Cho người tuân theo phải trỏ mắt nhìn
Cũng như Người cứ chùng chình
giữa những thế lực vô hình vây hãm

Thì thử hỏi cần chi dòng miên cảm
Thơ sẽ hoá hình vô cảm, ủ ê
Và khi thức đã chán chê
Là lúc nhá nhem, chân quê đánh mất

Phố đông người hoá ra ngục thất
Lấn – xô – che đánh mất tình thân


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét