Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

NẾU CÓ THỂ



NẾU CÓ THỂ



Nào Em ?
số phận lại bỏ quên
Khi chặng đường dài vẫn còn hun hút
Những tủi hờn từ lâu chưa trút
cứ quặn đau chạm đến khôn cùng

Không !
ký ức nào bình yên khi nỗi nhớ mịt mùng
Mơ hồ vu vơ, dù chỉ là giọt nắng
Trên đầu môi …Em !
dường như vẫn còn nghe vị đắng
đã từ lâu, ngấn lệ quên trôi.

Quá khứ đi rồi
để lại cõi mồ côi
Trái tim tự soi, ký ức buồn được – mất
Nỗi vấn vương tự mình đem cất
Và Em nhận ra rằng
ngày ngắn hơn đêm

Anh muốn đến
nhưng ngại ngần vì sợ đem thêm
Vào góc hồn Em, đêm dài mộng mị
Anh chùng chình, bởi sợ đời dị nghị
Lại làm Em đau
khi đứng trước bão giông

Nếu có thể…xin Em !
cho anh một ước mong
Từ xa…dõi trông theo
Em, từng nhịp bước
vì trong cuộc người, có gì ta biết trước
Phải không Em ? cùng mộng ước bình yên

Xin nắm tay Em, với nỗi niềm riêng
cho lòng bót hư hao… lạnh giá
Nếu có thể…xin Em !
cùng anh…chấm phá
Một góc chờ, vá víu đời nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét