Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

SỎI CÁT

Sỏi cát







Bằng cách nào em trốn chạy cuộc người ?
Tín hiệu tít te vây quanh che phũ
Nghiêng phải, ngó trái cũng chẳng bao giờ đủ
để nhận ra anh càng cũ…nhạt nhoà

Đừng vá víu gì em ở buổi chiều tà
Sỏi cát luôn ngà không thể trắng
vụn thô trong vòng đời thật ngắn
mùa phục sinh rạn mắt…trắng đêm

Ba phần tư…đời ! dấu hỏi dày thêm
tập tênh để tự ru ta vào thinh lặng
vết chân nhụa nhày càng trĩu nặng
hả hê đầy đặn những tính toan

Khi đồng tiền hoá thành những vết loang
Thì lương tâm còn răng đâu cắn rứt ?
phố thì cứ dài, dối gian chưa dứt
để lại nỗi đau, lần thứ nhất, thứ hai…

Cũng đừng em, ngậm đắng nuốt cay
trốn chạy mình giữa hai ranh sáng - tối
lời gió treo là lời nối dối
vãi rơi tơ, giăng nhện nỗi đau

Em đừng loanh quanh, ằng ặc trước – sau
Cái thô ráp làm ta cau có
Màu đèn đường lúc xanh, lúc đỏ
Cái điểm ta dừng cũng lúc đỏ, lúc xanh
lúc ấy...
Có thể chỉ còn một riêng anh
khuất nhanh trong… cuộc trốn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét