Miền ký ức
Có gì trong em, xao động tuổi mười lăm
cho
thơ anh trăm năm mùa si dại
tà
trắng tinh khôi, dường như đọng lại
trong
mắt nai, đùa chạy phượng hồng
Mười
sáu em, nhấp vị men nồng
Ánh
mắt chao nghiêng, phập phòng mơ mộng
bước
chân thênh thang giữa đồi gió lộng
Tay
em dang rộng… nụ hồng non
Ríu
ra, ríu rít thắm môi son
Ánh
trăng mười bãy, tròn con nước
Dáng
ngà em thong dong… lướt thướt
để
lại trong anh, say khướt men tình
Tuổi
mười tám, em nghĩ chuyện mình
vầng thơ anh, cũng chùng chình…sẽ bảo
dù
phải băng… qua trùng trùng giông bão
vẫn
tìm nhau, về ốc đảo thương yêu
Nhưng
em ơi !
cuộc
người, vốn dĩ là bùa phêu
đá
rêu xanh…bao nhiêu buồn tủi ?
thời
gian nhanh qua, anh miền rong ruỗi
thổn
thức duyên em, cuối buổi hoàng hôn
ký
ức mười lăm ta đã đem chôn
nụ
hôn đầu, cuối thôn thuở nhỏ
vầng
trăng đêm nay, không còn sáng tỏ
khoé
mi em, rỉ…nhỏ giọt ngầm.
Ngày
xưa em với những duyên thầm
Ngày
nay… lỗi lầm anh đánh mất
giờ
muốn tìm lại… nụ hôn ngây ngất
nửa
đời qua, cất chốn nao em ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét