Hoang !
Ta nhặt lấy- mùa tình lỡ
Sóng giao thoa dường như vỡ bóng mình
Bước chân côi – nặng chùng chình
dại khờ đắm sai bóng hình huyễn hoặc
Sâu bóng đêm - loang
dày đặc
Tình khúc trăm năm câm bật, hút xa
Lạc loài thân côi…chỉ ta
Ngọng nghịu, khù khờ hiểu ra…vuột mất
Buổi hoàng hôn - về với đất
bởi lỡ trót yêu được mất cần gì
Ừ thì thôi ! cứ thầm thì
Mộ hoang phế, ta thiết gì thăm viếng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét