Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

XIN MƯỢN NỖI BUỒN



xin mượn nỗi buồn

Có những nỗi buồn không thể đặt tên.
Không thời gian
Không không gian
Không đường giới hạn.
Như trong buổi chiều chạng vạng
Không biết về đâu ?
Chẳng biết đi đâu ?


Mặc dầu vốn đã biết từ lâu
Nên cứ mặc hư vô cả hồn lẫn xác.
Vốn dĩ đã quen rồi với hồng tâm bỏng rát.
Những miền thương…
chỉ càng làm rữa nát ngôn từ.

Có những nỗi buồn choáng váng, ngật ngừ.
Đến bởi từ… đời gian dối.
Bao bọc nhân gian, một màu đen tối.
Để cho ta không thể chối từ ngôn.


Có những nỗi buồn quá khứ vừa chôn.
Nghe nằng nặng ngụ ngôn rất cũ.
Nỗi buồn bao nhiêu là vừa đủ ?
Làm ta quên, ánh mắt rũ…xưa người.

Có những nỗi buồn xen lẫn nụ cười.
Mỉa mai cho lòng người…như con rối.
Vở kịch đời, là muôn lối.
Phần cuối nỗi buồn…tiếp nối nỗi đau.

Những nỗi buồn đến trước hay sau.
Có khác gì nhau ? trong cuộc đời vắng lặng.
Thì thôi với nỗi niềm thầm lặng.
Ta mượn nỗi buồn, riêng tặng cho ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét