Không
chỉ khi buồn, hạt lệ mới rơi.
Vì đôi
lúc trong vui cũng hai hàng lã chã.
Bởi
cuộc đời là nghiệt ngã.
Nên
bờ mi luôn thả giọt sa.
Khi
va chạm đời thường, ta mới hiểu ra.
Dối
gian và đắng cay vỡ oà cùng một lúc.
Nếu
với tình chân ta cố múc.
Thì
may ra sẽ có lúc ngọt ngào.
Khi
lệ rơi, là cảm nhận những đợt sóng trào.
Lúc
rì rào, khi cuộn cuồn mãnh liệt.
Trái
tim người có hồi cũng kiệt.
Nhưng
sẽ dậy bừng, khốc liệt thương yêu
Trong
nỗi cô đơn, vắng lặng đìu hiu.
Đôi
lúc ta thấy mình liêu xiêu bóng đổ
Nhưng
nếu ta biết tìm về một chổ.
Thì
bình yên thiên cổ tư bề.
Những
lúc nỗi buồn chạm phải câu thề
Hãy
cố tin trong tràn trề hy vọng
Khóc…
là dòng tuôn xoá tan ảo vọng
Đưa
ta về khát vọng vươn lên.
Với
những nỗi buồn, không thể đặt tên.
Ta hãy
cố quên và nên đưa vào quá khứ.
Bởi
vốn dĩ, cuộc đời đã bao nhiêu thứ.
Ta
giữ chi ? để mãi cứ luỵ phiền.
Dòng
đời là những chuỗi nối tiếp liền.
Ngày
liền tháng, năm liền thể kỷ.
Ngày
nào tuổi xanh nay giật mình soi kỹ
Tóc
trên đầu đã lĩ rĩ sợi tiêu.
Hạnh
phúc, cô đơn - rộn rã, hoang liêu.
Đã từng
trải qua, bao nhiêu dòng nước mắt.
Nhưng
nếu biết trái tim mình chưa tắt.
Giọt
còn, lệ sa…là còn biết khóc buồn vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét