CÓ PHẢI EM…?
Ta hẵng
biết.
Em
nào phải người đa nhân cách
Chợt
vui, chợt buồn,
chợt
im lặng, chợt uyên thuyên
Mắt
vừa long lanh, rồi lại nhỏ hạt huyền.
Làm
bao trái tim, im lìm chết lặng.
Chẳng
biết tự thuở nào
trái
tim ta nghe nặng ?
Có
phải từ khi
Em
khóa trái hồng tâm ?
Hay
từ những giọt đẫm lâm thâm ?
Nơi
khóe mắt, lạnh lùng cơn gió bấc
Có
phải Em ?
Người
từng làm trái tim ta đau thắt
Vì
những vu vơ, gút mắc ngôn từ.
Hay
bởi tại sông trăng
vắng
lặng tịch trừ ?
Khi
ta chưa kịp cùng Em
vỡ òa
từ huyền thoại.
Nếu
thế nhân chỉ là điều nghi ngại
Ta đã
không đi tìm
lại
những tình chân
Từ
trái tim Em
như
sóng biển trào dâng.
Gợn
lăng tăng, rì rào, xa cách.
Bởi
lỗi lầm
ta
nào dám than, dám trách
Chỉ
âm thầm vá mảnh rách tim côi.
Ngày
xưa…
do
chưa từng, chạm một bờ môi.
Nên
tháng ngày trôi theo nụ đợi.
Cứ
thế…
ta
mang trong hành trang
nỗi
buồn vời vợi.
Để Em
lạc loài, chờ đợi mưa ngâu
Kéo
lê thê những cảm xúc thật lâu.
Chứ
nào phải đâu
Em là
người đa nhân cách
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét