Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

SỢI HUYỀN

SỢI HUYỀN





Nào phải tôi quên, Huyền Thoại Sông Trăng.
Nơi Người thả
…sợi tóc dài lăn tăn ngọn sóng
Huế ngày xưa, đã mấy mùa tôi trông ngóng
Từ trái tim, một bóng xa mờ.

Có phải tôi là kẻ dại khờ ?
Cảm vầng thơ, nên cứ thẫn thờ vời vợi
Hay tại…trái hồng tâm Người khơi gợi ?
Vực dậy trong tôi một sợi tơ vương

Có những đêm
…tôi đi lạc giữa miền thương.
Sợi tóc Người, nương trong lời gió
Tôi bổng nhận ra
…trong tử đồng có tôi trong đó.
Nên vần thơ, như chứa một ngụ ngôn.



Tôi biết mình chưa từng được hôn
Nụ hôn đầu tiên, trinh nguyên suối tóc
Và vì thế…trong thơ, vẫn hoài dáng vóc
Nữa thức, nữa mê ở một góc bồn chồn.

Giọng thơ Người, thánh thót rơi
…trên những lối mòn
Mà tôi vẫn còn, lẻ loi đêm bước.
Như cánh buồm trôi, đi tìm nguyện ước.
Thiên cổ từ trong, nhẹ bước vào đời.

Thơ tôi cứ lạc loài tận cuối chân trời
Cánh thôi bay, gập tìm miền ký ức.
Ở tận phương xa, tình Người còn thức ?
Đừng nhé…xin thôi, rưng rức sợi mềm.

Ngữ thơ tôi đã cố nén kiềm.
Nhưng những ưu phiền, cứ như miền chồi mọc.
Vì ru…tóc Người là suối mây, ngà ngọc

Cứ quấn thơ tôi, dọc suốt nẻo đời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét