Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

NỖI BUỒN KHÔNG THỂ ĐẶT TÊN



Nỗi buồn không thể đặt tên

Nửa đời Em đến cùng tôi
Ta chia nhau nửa lẻ loi đêm dài
Đêm nghe nhẹ gót chân hài
Ru tôi vào mộng, trang đài tuổi mơ.
Nửa đời gieo một vần thơ
Khúc ru mùa hạ  như tơ sợi tình.
Còn đó không ? một bóng hình
Hay Em đã trót vô tình lãng quên ?



Nỗi buồn không thể đặt tên.
Khi Em loài lạc, chênh vênh giữa đời.
Em cho tôi khúc ru hời ?
Hay là chỉ những dấu đời hằn sâu


Để chừ tôi đếm hạt ngâu.
Cách xa, xa cách còn đâu những ngày.
Đợi chờ, trông ngóng miệt mài.
Lặng im, im lặng hoá dài thời gian.



Tình qua chỉ giấc phù tang.
Rỗng không cát bụi, thu sang lá rời.
Thôi Em đã chẳng giữ lời.
Thì tôi đành chịu một đời lang thang.

Số phần đã trót phải mang.
Ta nào dám trách Em sang con đò.
Bể sâu mấy kẻ đã dò ?
Lòng người ai đoán, rối vò trắng – đen ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét