Van Em...!
Dường
như ta chẳng hề quen.
Sao Em
lại muốn len vào đời tôi ?
Nửa đời
qua, kiếp nổi trôi
Nên tôi
nào dám, để Em đợi chờ
Thân
phận tôi, là một gã khờ.
Lúc mê, khi tỉnh dật dờ men say.
Để tôi riêng một mình cay.
Xin Em
đừng đến, chia hai nỗi buồn.
Thân
tôi…. xin trả cội nguồn.
Quay về
cát bụi, suối luồng hoang sơ.
Bởi người….chỉ
thoáng cơn mơ.
Giật
mình nhìn lại chơ vơ giữa đời
Tri âm tương
ngộ bởi trời.
Quả tim
lịm tắt là rời nhân gian.
Đừng Em
! quên nhé… tôi van
Bất ngờ
chợt gặp, đa mang làm gì
Xuân – Đông
– Thu - Hạ chu kỳ
Bốn mùa
trời đất dễ gì đổi thay.
Tôi – Em
một ngả nhưng hai.
Nên mong
Em chớ chọn sai
lối tình.
Đêm hanh
hao, xót thân mình.
Van Em đừng
để, bóng hình tôi lưu
Để tôi là
mãi chàng Ngưu.
Lang
thang đi giữa phiền ưu cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét