Miền đợi...
Tâm rũ rượi,
đêm buồn vời vợi
Tịnh không
gian, chờ đợi chiêm bao
Mắt hanh hao, câu tứ chênh chao
Ánh nguyệt
nao, ngây buồn nét rủ
Gió vẫn gió,
đưa về miền cũ
Mây vẫn mây, vừa đủ ngâu mưa.
Xào xạc thu, đổ lá vàng trưa
Thảng thốt
đưa, ngày buồn nứt rạn
Múc nỗi buồn,
sao là vừa cạn ?
Hồn lạc
loài, giới hạn thanh âm
Bỏ dây
chùng, cung bật lặng câm
Đêm hoang dại,
triều âm ngủ - thức
Nỗi đau nào,
tháng ngày chưa dứt
Mắt môi nào, tiềm thức dại ngây
Hỏi rằng sao
? Người đó – Tôi đây
Bể mơ hồ, lất
lay miền đợi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét