Rồi... cũng sẽ phải quên
Rồi có lúc… cũng
sẽ phải quên.
Như ngày xưa
ta chưa từng biết
Trái tim có
bao giờ đâu… nuối tiếc
Khi một nửa
kia, mải miết đi tìm.
Thôi… thì hãy
cố nén kìm
Tự đắm chìm
trong nỗi đau vụn vỡ.
Hỏi con sóng nào
làm ta bỡ ngỡ ?
Cuộc tình nào
vỡ bọt mong manh
Tìm chi những
chua xót long lanh
Giọt lệ đắng
cay, rơi lìa hai nửa
Cũng tại ta cứ
hoài nhen nhóm lửa.
Giữa bão giông,
nên nào giữ được tình.
Tại sao ta lại
cứ trách mình ?
Khi tình người đang thay áo.
Thôi… thì tự
ta tìm nơi nương náu.
Trong nửa đơn
côi, khi sáo sang sông.
Trái tim ta vốn
đã giá đông.
Thì ngại gì
cuồng phong bão táp.
Giã từ nhé
người, miền ấm áp.
Để rồi đến lúc…
cũng sẽ quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét