MÊNH MÔNG
Khi tôi em đã
lỡ câu thề
Thì điều dẫu
có thật cũng biến thành không thật
Cái ngày mà
xung quanh ta mọi vật
Như vô tri,
vô nghĩa, trật trầy
Ngày mà em
xanh xao hao gầy
Còn anh sa lầy
trong miền xưa cũ
Những cơn gió
ngu ngơ vần vũ
cứ phũ lên mọi
nẻo đi về
Sự thật có
phải không ? bao giờ cũng não nề
Thà để chúng
ta bên lề ảo ảnh
Thì chắc sẽ
không có ngày nghịch cảnh
Đùa trên nỗi
đau từng mảnh hư không
Khi ta ru nỗi
nhớ vào mênh mông
khoảng trống
không trở thành dấu lặng
Là lúc cuộc
người bất tận
Rơi vào sâu
tận… ngại ngần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét