Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

KÝ TỰ...CHÂN


KÝ TỰ …CHÂN

 
 
Em tự cài then đó thôi !
Chứ phải nào hồng tâm anh rỗng
Anh còn nhớ mà, lần đầu gặp thơ Em, trái tim anh cháy bỏng
Những ký tự một thời bỗng thức dậy sau giấc ngủ quên


Nhưng !
Trên những con đường chân bước thang thênh
Đi qua những mông mênh ngày mưa, ngày nắng.
Và cả nữa ! trong đêm dài thức trắng
Tìm hoài chẳng thấy một góc Em

Ai bảo tự Em không cho anh xem
một ký tự CHÂN mà anh cần có
Ai bảo Em cứ như làn gió
Trôi lang thang, nay đó, mai đây

Ngôn từ anh vốn thẳng ngay
Nên có thể làm cay lời dịu ngọt
Cái không thể thì rồi như bèo bọt
Sao ? Em cứ chạy theo, để không lọt qua ải nhân gian

Em ! đừng tập leo thang
Vì danh vọng càng cao, hồn ta càng rỗng
Những ký tự, nằm trên tờ giấy mỏng
sẽ hoá tâm hồn, chứ không rỗng tếch vô tâm

Lời lẳng lặng, là lời…nén…câm
Phố đèn lồng vẫn trăm năm kín cổ
Lọn tóc dửng dưng rồi cũng đến ngày loang lổ
Lấm tấm sương màu trắng bạc vôi

Chỉ cần Em thôi !
Chỉ cần tôi thôi !
Đủ tự ru ta vào “đèn lồng thân phận”
Như ánh sáng loét leo mấy bận
ngỡ lụn tàn nhưng vẫn loé sáng soi

Tất cả rồi sẽ trôi
Chỉ tình người thôi là còn ở lại
Nên ta luôn ái ngại
Em !
“Ký tự rỗng đêm” quay lại đời mình


Thuydu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét