KHÔN NGUÔI
Có cơn gió
mồ côi
Buồn thổi…cánh
diều hôm nay đứt gãy
Như nỗi lòng
trôi theo dòng chảy
Vẫn chưa hết
đau tất thảy u sầu
Trách là tại
ai không nhớ buổi ban đầu
Nên tình mỏng
manh theo cánh diều đã đứt
Còn chăng
chỉ là niềm bức rức
Trong ta nỗi
nhức nhối khôn nguôi.
KHÔNG QUÊN
Và khi đêm
hoá ngày
Là lúc ta
nuôi những niềm đau dang dở
Cái cô đơn
khiến ta nghe từng hơi thở
Nhịp tim mình
nức nở trong cay
Nỗi đau như
ngọn gió lắt lay
Rượu biệt
ly nào mà không say ?
Ta chỉ hay
khi trở về thực tại
Dù rất muốn…dấu
đi điều ái ngại
Những nỗi
buồn lại đối diện…không quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét