Lạc một gót tình
Tôi nào dám đợi, nửa đời tình lỡ
Để viết tiếp bài thơ, bỏ dở nửa chừng
Chờ một ngày, hát khúc reo mừng
Trong vòng tay, ngập ngừng chờ đợi
Bài thơ thủy chung, tôi từng ca ngợi
Của ngày xưa, đợi hạt trinh nguyên.
Nửa vòng tay ôm, nửa nụ hồn nhiên
Theo tiếng gọi, nửa bờ xa cách
Xin Người hiểu, dòng đời bao ngõ
ngách.
Nên vườn tim, đừng trách phải đợi
mong.
Cuộc tình ta, như một dòng sông.
Chia đôi ngã, bờ mong – bờ đợi
Cái bất chợt, thời gian vời vợi.
Có trọn vẹn không ? Người phải đợi
mong.
Cuối dốc đường là khoảng trống không
Gót tôi lạc, nào còn mong hẹn ước.
Xin Người cứ bay, trên con đường phía
trước.
Đừng đợi chờ… tôi bước chân hoang
Vì bể đời, chỉ là giấc phù tang.
Trót mang nợ thì đành phải trả
Vầng thơ tôi trong miền nghiệt ngã
Tháng ngày tôi… trong bản ngã u minh
Nên nào dám đợi ngày – cây trái trổ
hương trinh..
Ngay cả một chút bình minh …tôi nào
hy vọng
Van Người…đừng đợi tôi vào giấc mộng.
Trên nhánh tình, vẫn còn đủ
rộng…Người bay.
Nửa đời tôi, từng đã chua cay.
Nên nào dám chờ ai…bờ ái.
Tôi nào dám mong, dưới nhà một mái
Để viết tiếp ngữ thơ ngang trái đời
mình
Người đừng trách tôi hai chữ ân tình.
Cứ để tôi, suốt đời mình lạc lõng.
Duthuymiengiang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét