TRẦN TÌNH
Trên hành trình ta đi, với những thiệt
hơn
Cùng những bài ca thiết tha…một thời bão nổi
Thế nhân phải chăng đã hoá miền cằn
cõi
Những cơn mưa đời, có rữa nỗi bâng
khuâng.
Bao trái tim từng một thuở dấn thân.
Đi bằng lời hiến
dâng của đất.
Giờ thì còn lại những gì được mất.
Hay chỉ những phiền ưu, chồng chất niềm đau.
Nhân thế rồi sẽ ra sao ?
Khi trước sau... chỉ là những nẻo đường chệch lối.
Đã gần nửa thế kỷ rồi…sao vẫn là đêm
tối.
Trái tâm buồn, khi chiều nối sang đêm.
Tóc phai…vẫn chưa có một trời êm
Vẫn phải đợi khát khao - cồn cào –
long lanh ánh mắt.
Phải chăng đời ? tia nắng vàng dần tắt.
Nên vận thơ quay quắt lời buồn.
Ngày là những vở tuồng.
Dối gian, lọc lừa mà phường tuồng
đang diễn.
Trên sân khấu vai hề khóc tiễn.
Ngoài đời, bóng câu
viễn nhân tâm.
Người
hoá thành tên điên, đi giữa trời không một bóng râm.
Trắng –
đen ví như đồng
tiền lật - sấp.
Nghĩa –
nhân ở hàng thứ cấp
Đồng tiền
ở bậc cấp thứ cao.
Những
ngôn từ ra rả rêu rao.
Tự do
nào cũng phải trả bằng cái giá.
Canh bạc
nào cũng thua thằng láu cá
Vở tuồng
đời, chấp vá nỗi đau
Biết có một ngày sau ?
Lịch sử oằn đau, bốn nghìn năm thổn
thức.
Trước nạn ngoại xăm, trái tim hờn căm
tức.
Nhưng bức rức hơn giặc nội chính mình.
Xin một lời trần tình.
Tâm - Tầm dân mình biết rỏ
Đừng để suốt đời làm cỏ
Dưới tán dày cổ thụ che ta.
Xin hãy mở mắt ra.
Khi đời còn tăm tối.
Tôi - Người cần một lối
Hàng hàng, lớp lớp nối đi.
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét