Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

NHÉ NGƯỜI...!



Nhé Người…!




Phải đã lâu…?
Người – tôi ẩn sâu trong huyền thoại
Ngữ thơ mình, ngờ ngợ ngại giao thoa
Để mùa thu cứ lần lượt trôi qua
Tim chờ đợi bật ra lời chìm nổi

Khoảng cách xa ta qua trong mòn mỏi
Thời gian gần xin hỏi được trăm năm ?
Ta soi ta cùng được mất xa xăm
Khát khao cần một bóng râm để tựa

Xin ẩn cư nơi nhau đừng khép cửa
Mở buồng tim tìm một nửa tình thân
Trong cõi người, được mấy người thân ?
Để được hiến dâng giọt mừng hạnh phúc.

Đã thật lâu…
Ở tôi chờ giây phút
Ta giải bày những gút mắc ngày qua
Mong hết lụy phiền theo dòng chảy trôi xa.
Giúp tâm ta vào miền thơi thảnh.

Xin Người ! mãi lưu trong tôi hình ảnh
Nét dịu dàng, mảnh khảnh dể thương
Thuở mười lăm ở tuổi tơ vương
Màu tím Huế, sân trường đỏ phượng.

Nhé Người ! một lần cho tôi mượn
Chút ưu tư, góc khuất thượng nguồn
Cho tôi chia sâu lắng nỗi buồn
Ngàn giọt mặn thèm thuồng được nhỏ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét