Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

NGẢ RẼ...


 
NGẢ RẼ…

 
Nẻo đường nào rồi cũng có ngả rẽ hai
Nơi miền sáng tối, ngọt cay không thể chọn
Suối bắt đầu từ nguồn ngọn

Sông cuối cùng cũng phải chọn biển đổ ra
Em…tôi ! một ngả đường sao vẫn xa thật xa
Hay vụn vỡ biến ta thành pho đá tượng.
Để lặng câm hoá cuộc mình chay sượng
Còn lộ trình nào không ? hay phải mượn một mai
Thác âm vang, có làm ta say ?
với ngữ thơ đêm nay vụn dại
Tôi đã từng đứng, đi… rồi chạy
Vấp một lần còn đó nỗi ngại nghi
Một ngôi nhà, một ngọn đèn những đứa trẻ cần chi ?
Lắm khi chỉ cần sự thương yêu từ người Mẹ
Lời thú tội bật ra thật nhẹ
Góc khuất nhạt nhoà nhè nhẹ hạt mưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét