Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

MONG...

MONG…


 

Quy luật cuộc người là đến rồi đi, như suối bắt đầu từ non cao rồi trở về với biển
Ta đến ta đi vòng chu kỳ không lay chuyển, ngày rồi đêm kế tiếp liền nhau.

Thời gian mau…như một bóng câu, có nối tiếc cũng chẳng thể đâu quay lại, thì thôi ! hơn thua làm gì cứ làm người ngây dại, nhịn nhường để giữ lại người thân.

Trong cuộc trần cứ sống bình tâm, cứ cho đi đừng nghĩ ngày lấy lại. Ta hãy tập biết vị tha để qua bao chướng ngại, biết nhận lỗi lầm lấy thơm thảo đối nhân.
Bao lo toan cố giữ lấy chữ CHÂN, để sóng đừng dâng cuốn đi điều nhân nghĩa. Nếu phải khóc thì xin khóc cho nhân thế, đừng khóc cho mình trong liền kế khổ đau. Điều giản đơn là ta hãy cho nhau…trước sau một thật thà không gian dối…

Khi đối diện chính mình cùng đêm tối, ta cũng đừng hối tiếc hỏi vì sao ? Cố nén kiềm dù cái ác ai trao, lấy thanh cao làm ánh đèn soi bước. Có thể ở con đường phía trước, ngày như đêm bị tước hết niềm tin, nhưng sau đêm dài rồi ất có bình minh, khi sự nhẫn nhục kết tinh thành quả ngọt.

Giản đơn: khi ở phút biệt ly… ta mong làm mùa thu theo những cơn mưa mang đi phiền muộn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét