Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

CUỘC TẠM



CUỘC TẠM

Khổ là thuộc tính cuộc người
Bởi ngay khi mở mắt trào đời lại không cười đã khóc
Rồi sau đó bắt đầu với chuỗi ngày tang tóc
Vui kề buồn…hạnh phúc nối khổ đau

Mới hôm qua thôi thương yêu vừa được trao
Thì hôm nay sao nhận điều phản bội
Sống như lạc giữa bộn bề chật chội
Mà lòng lại như thấy rỗng không

Cũng thử đôi lần tập sống như một kẻ ngông
Bất cần đời, không cần: cân – đong – đo - đếm
Muốn đạp đổ tất cả những gì phù phiếm
Khoát áo nâu sòng tìm kiếm chút tịnh yên

Nhưng…! Nào được đâu vì còn vướng những chung – riêng
Nên cứ triền miên nhục – vinh vô tận
Đắng cay tột cùng…âu lo gánh nặng
Đêm trắng mông mênh giọt mặn đếm canh qua.

Có những lúc nghĩ…muốn mình đi thật xa
Nhưng trời đất bao la tìm hoài vẫn không chỗ trốn
Muốn nằm xuống nhắm mắt nhẹ nhàng, từ tốn
Vào cõi vĩnh hằng song khốn nỗi chẳng dễ chi

Cuộc trần mà ! ai cũng bảo…một chữ bi
Mới tập tễnh bước đi đã luôn té ngã.
Cứ thế nợ đời có vay, có trả
Như tiếng ve ra rả khúc buồn thiu

Người ta bảo…Sống là để yêu
Có đâu nào ?...Sống chỉ là phiêu phiêu cuộc tạm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét