KHOẢNG TRỐNG…CHỜ NHAU
Muộn chăng Em, một cuộc đời người
Có gì đâu, khi bể dâu cười cợt
Sóng trùng khơi vỗ bờ từng đợt
Cánh chim âu bất chợt lừng không
Dòng thơ càn, trở chứng mênh mông
Bãi âm vang có không tưởng tượng
Đêm bờ hoang hình hài vay mượn
Ngồi buồn như bức tượng trăm năm
Nước mắt mưa phải tại xa xăm ?
Ngậm ngùi biển ngâm hồn cát rã
Tim Em, anh biết nào vội vã
Nên muộn màng chi ở một ngã đời
Bể dâu là một cuộc xoay vời
Nên vạt nhớ khi rời là tạm bợ
Mượn – vay vốn dĩ đời là nợ
Xa xôi người ! chỉ sợ dư hương.
Cánh hoa đời, trời lạ tựa nương
Phương xa tàn sương, đêm nhành lá
Tia nắng đẹp có khi là dối trá
Về vườn anh, đọng một đoá trăng ngà.
Thời gian tự xưa, không có tuổi già.
Can qua nhiều, nhạt nhoà nhung nhớ
Và vì thế, anh xin Em chớ
Nghĩ muộn màng…
Khi khoảng trống chờ nhau
Thuydu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét