CHO MÙA THU CỦA NHAU
Chúng mình tập thương bằng “những bùa mê”
Bằng chiếc lá ủ ê chiều qua em nhặt
Ký ức mùa thu là điều có thật
Hôm qua anh đem đặt… nó trước hiên nhà
Nơi phía góc café Sỏi Đá nhạt nhòa
Từng hạt rơi và mảng tường loang lổ
Ông trời tạo chi cuộc trần đau khổ
Cuối ga buồn… là chỗ mênh mang
Hỏi chúng mình sao cứ mãi dỡ dang?
Em bay về trong ngổn ngang trắng xóa
Ở phía xa anh góp gom những phận đời chấp vá
Câu thơ buồn rơi chiếc lá thu xưa.
Duthuymiengiang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét